Rồi mẹ đi tìm mua mũ có chất liệu Bio Cotton như chiếc mũ sơ sinh của em. Giá tiền thì hơi đắt, nhưng nếu em hợp thì may rồi. Rồi mua mà tâm trạng cũng hồi hộp :)
Sáng thứ 3, em đi cùng mẹ cả một buổi sáng. Lúc về em vẫn còn đang ngủ. Mẹ sợ động vào làm em tỉnh giấc. Nên mẹ cứ để em nằm trong ghế ngủ như thế. Tới chiều mẹ lại cho em đi dạo cùng chị Thuỳ An. Vậy mà trộm vía em không bị mẩn đỏ trên đầu nữa. Mẹ vui lắm. Thế là mùa đông này em đội mũ ấm vô tư rồi em nhỉ.
Chiếc mũ mới của em, xinh đấy chứ :)
Ảnh này mẹ khoe tất cả. Từ a-z luôn nhé. Người mẫu yêu của mẹ này. Mũ mới của em này. Áo Monster em mới được ba mẹ mua cho này. Giầy I Love Mum, I Love Dad này :))
Cuối tuần thường là hai ngày mẹ " vất vả" nhất. Vì chị Thuỳ An ở nhà cả ngày. Chị ấy quá hiếu động, lại đang độ tuổi ẩm ương nên mẹ khá vất vả trong việc " quản lý" chị.
Chị nghỉ cuối tuần, thì Sóc cũng không có được giấc ngủ ban ngày dài.
Đôi khi mẹ bận ngoài bếp, nhờ chị trông em, em khóc thì chị hét còn to hơn em.
Những lúc em quấy, chị không nghe lời. Đầu óc mẹ lại nghĩ tiêu cực. Muốn quát, mắng chị lắm. Mẹ còn nghĩ, nếu ai hỏi mẹ việc sinh con thứ 2, chắc mẹ sẽ bảo" nếu đủ điều kiện kinh tế, và có người giúp thì hãy sinh gần nhau. Còn nếu không, cứ 7-10 năm hãy đẻ tiếp". Những cái lúc tột cùng của sự nheo nhóc, của bộn bề công việc nhà, của sự bực bội khi nghĩ tới mình chưa được cảm thông. Mẹ chỉ muốn hét lên thật to. Bỏ lại tất cả và trốn đi.
Nghĩ thương chị. Khi mà nhu cầu chính đáng là mẹ chơi cùng cũng bị cắt giảm khá nhiều. Nghĩ thương em. Khi mà có lúc vì khóc quá mà trớ sặc sụa cả ra. Rồi nhìn quanh nhà đâu đâu cũng thấy đồ chơi, bỉm, sữa.... Ôi mẹ mong lắm cái lúc các con lớn khôn.
Ngày trôi qua. Đêm tới. Ngắm nhìn hai đứa bé của mẹ ngủ ngon. Mẹ lại ngập tràn hạnh phúc. Và tự nhủ hãy cố lên. Không vất vả thì đâu phải nuôi con mọn. Và mẹ ngẫm lại. Là do mẹ chưa biết cách tổ chức sắp xếp công việc với việc chăm lo cho các con hợp lý. Mẹ phải cố. Vì mẹ là mẹ của hai đứa mà.
Và mỗi khi tới cái "khúc" mẹ muốn bỏ trốn ấy. Mẹ lại đủ bản lĩnh để giải quyết và dịu dàng với các con.
Nói thật, mẹ thấy mình "lớn" ra nhiều rồi, bản lĩnh lắm rồi.
Không yêu sao được khi có đứa mẹ cho nó đi đ ánh răng. Một chút nó lại hỏi" răng con trắng chưa?" Mẹ nói" rồi". Nó lại bảo" răng TA trắng như mây" :))- chị ấy lấy cái trắng như mây trong bài hát Bà Ơi Bà.
Rồi em khóc, mẹ bế em vào cùng chị đánh răng. Chị bảo" răng TA trắng như mây. Em có răng, em cũng đánh răng nhé. Răng em trắng như Bông" -như bông thì không biết chị lấy ở đ âu ra :))
Chị đi xem cá
Chị cứ dịu hiền như thế này thì mẹ đỡ được bao công sức không nhỉ :)
Không yêu sao được, khi mỗi ngày ngắm em Sóc biết thêm nhiều cái mới. Có thêm sự phát triển mới. Nhìn em ngây thơ, đáng yêu, âu yếm nhìn mẹ mỗi khi mẹ cho em ti sữa là mẹ lại tan chảy. Nhớ mỗi khi em cười với mẹ, sao cảm giác cả thế giới nhoè đi. Hạnh phúc đấy chứ đâu nữa.
Em đang cố gồng mình để ngồi được
Và mẹ lại có thêm động lực để cố gắng và phấn đấu!
Ghen tị với nhà Giang quá vì Giang đang may mắn sở hữu hai cục vàng đáng yêu đến dường kia. Chết mê chết mệt cái ảnh Sóc diện cả cây đồ mới (cái gì nhìn cũng đẹp hết) và cái ảnh Nhím dựa dẫm vào bạn gấu bông.
Trả lờiXóaSóc thật là khéo chọn mũ vì cái mũ giúp đầu Sóc êm ái quá là đẹp đi Sóc ơi.
p/s: Bạn Dế chắc khoảng tầm 7,8 tuổi mới có e như Nhím bây giờ đấy, vậy là chị không có cơ hội được bản lĩnh như Giang rồi :D
Hoàn cảnh tạo em ra thế đấy chị ơi. Chứ ngày nào vào tầm buổi tối, chị ăn uống phải ép uổng, nịnh nọt. Em cũng vào lúc phải thay đồ, tắm rửa, ăn uống..... Nó cứ nhộn cả nên trong tiếng mẹ quát, chị ứ ừm em khóc lóc. Chị biết k, em chỉ muốn độn thổ và bỏ xứ đi thật đấy. Thôi thì k thay đổi đc gì, thì thay đổi bản thân chị nhỉ :)
XóaVâng, 7-8 tuổi Dế có em, chị cũng có thời gian nhiều cho Dế, vì Dế lớn rồi, sẽ giúp đc mẹ và tự bản thân lo cho mình được. Chứ như Nhím, nhiều lúc bị mắng oan, rồi thiệt thòi nhiều chị ạ. Thương lắm!
Sóc có mũ mới vừa xinh, lại vừa ko bị mẩn, nhìn mẩn thấy thương thương! Mà Sóc có đôi giày yêu quá!
Trả lờiXóaĐọc tâm sự của mẹ Giang, chị lại thấy cảnh của c mấy năm trước! Nhưng Bob còn quấy cả đêm cơ, chả chịu ngủ nữa, toàn phải bế rong suốt đêm! Nên ngày ra, chị buồn ngủ lắm! Buồn ngủ đến nỗi mà c nằm cạnh Bob, Bim ngồi chơi đồ ngay đằng sau mà nó bảo "mẹ ơi, mẹ mở mắt ra mẹ chơi với con, mẹ nhìn con chơi 1 tý thôi" mà ko mở được! Nghe Bim nói mà thấy thương nó, hệt như chị Nhím ấy, bị cắt giảm mất phần bố mẹ chơi cùng! Nếu mà ở gần ông bà đỡ đần cho thì mình cũng đỡ vất vả mà các con cũng đỡ thiệt thòi! Cố lên nhé! Chỉ sang năm thôi là đã nhàn hơn rồi đấy! Với lại chị thấy cả Nhím và Sóc đều ngoan mà em thì cũng kiềm chế tốt! Nên những giây phút muốn trốn đi sẽ ít thôi, và biến mất hẳn nhé!
Đọc comment của chị làm em rưng rưng đấy. Thấy mình trong đấy. Em đôi khi hơi băn khoăn( vì hay vào mấy diễn đàn, hay Group trên FB đó chị), là sao con ốm, con lười ăn, con thế nọ, thế kia. Thay vì lên than vơsi mọi người, thì tìm cách khứa phục đi. Nhưng giờ em mới biết, đấy là mình Cần sự cảm thông, chia sẻ., động viên. Những liều thuốc tinh thần vô giá.
XóaVà em lại buồn quá, khi bên chồng có ng cứ tị với em, là em quá sướng :(
Cô yêu cái ảnh bạn Sóc khoe từ A đến Z thế, nhìn bạn là muốn ôm và mi chụt chụt rồi í. Và cô cũng yêu hàm răng trắng như mây làm cho chị Nhím lúc nào cũng rạng ngời mỗi lúc cười đấy. Mẹ Giang thật may mắn khi dc sở hữu hai thiên thần này đấy ạ.
Trả lờiXóaCó đồ mới có khác, bạn Sóc bạn í hớn ha hớn hở :D
Trả lờiXóaEm cố gắng lên nhé, tầm năm nữa Sóc lớn hơn chút là có thể nhàn rồi. Nhà Tôm thì còn chưa chắc bao giờ mới có em, hihi, nên tạm thời cứ enjoy cuộc sống bây giờ, hihi.
Chị Nhím chắc chị ấy nhớ câu: "Trên trời mây trắng như bông, ở giữa cánh đồng bông trắng như mây", chị ấy nói răng em trắng như bông ;;)