23 thg 4, 2014

Em Minh Khang 1 tuổi

Ngày này năm trước mẹ đang hồi hộp và lo lắng vì ngày mai mẹ sẽ " lên thớt" theo lịch của bác sỹ. Nói thật, mẹ lo cho em thì ít mà lo cho chị TA thì nhiều. Mẹ lo nếu nhỡ làm sao, em nhỏ xíu chưa biết mẹ, em còn chịu được. Chứ chị TA đang bám mẹ như thế, khổ thân chị ấy! .... 

Tầm này, đang nấu nồi phở gà. Để tới chiều ăn một bữa cho đã. Vì mổ xong không được ăn chịt gà, và tới 21h tối là mẹ bắt   đầu phải nhịn ăn và nhịn uống. 
Mẹ đi sinh em theo lịch, nên nhẹ nhàng như không...trộm vía :)

Vậy đấy, mai em đã 1 tuổi rồi. Nhanh quá! 

Em của mẹ ngày xưa ấy, đỏ au, hay đen đen ấy, nhìn đúng nước da bánh mật. 












Thời gian đầu, em chỉ ăn - ngủ- tè- ị là xong nhiệm vụ. 
Đêm đêm ngắm chị em em ngủ, mà bà mẹ thấy cuộc sống này đúng là ban tặng cho ba mẹ những món quà vô giá! 

Cho tới bây giờ, và mãi về sau, những lúc các em ngủ mẹ thấy yêu và bình an quá vô cùng! Chỉ muốn đè ra mà ôm, mà hôn! 







Thời gian sau, em lớn hơn. Em bắt đầu biết nhiều trò, biết nghịch, rồi em mọc răng, em bỏ ăn, em quấy, em ốm.... Làm ba mẹ cũng nhiều lần cãi vã vì quá mệt mỏi! 
Nhưng qua đi rồi, khi em lớn hơn, cũng bắt đầu  đỡ hơn một chút. Và ba mẹ biết, phải yêu thương nhau nhiều hơn. Để chăm sóc cho các em và vun vén hạnh phúc của chính mình! 

Em của ngày hôm nay, em một tuổi : 
Em đi nhanh như chạy :))
Em thích xem quảng cáo lắm. Bất kể em đang làm gì, kể cả đang khóc nhè em cũng dừng hết lại để xem quảng cáo :D
Em ăn vạ chắc chắn hơn anh Chí Phèo nghìn lần. Này nhé! Nếu em đang chơi cái thứ không phải đồ chơi, hay em bị buộc làm gì không theo ý mình... Mà đang có người chạm vào em, thì em sẵn sàng ngả người ra ngã. Cho rơi tự do luôn. Làm đối phương kinh hoàng :)). Mà nếu không có ai chạm vào em. Em ngồi xổm xuống, áp mặt xuống nền nhà, rồi nằm ra... Và lăn qua, lăn lại mếu máo ăn vạ. Cũng kinh hoàng không kém:))
Em ngồi trên cao, tay cầm đồ chơi và cứ thả cho rơi xuống. Để ng khác phải nhặt. Khổ nhất là chị TA ;) 
Em bắt chước siêu nhanh. Làm cái gì bảo em làm lại là em làm   được ngay. 
.... 
Em lắm trò lắm. Cả nhà cứ quay quanh những trò, những hành động của em mà vui, cười, hạnh phúc. Em là thuốc bổ của cả nhà   đấy. Chị TA sáng nào ngủ dậy cũng phải hôn em, sờ má em, trêu cho em cáu thì thôi. Còn Papa đi làm lên là cũng xà vào ôm và hít hà em. 
Với mẹ, em yêu lắm. Cứ nhìn cách em ôm mẹ, đi theo mẹ " bế bế". Lúc em mọc răng, em chỉ cắn tay mẹ thôi. Tay Pa hay tay chị TA em không bao giờ cắn. Là đủ biết em yêu mẹ và mẹ yêu em như nào rồi nhỉ. 


















 Chúc em của mẹ luôn luôn ngoan ngoãn, mạnh khoẻ. Và đặc biệt hợp tác tốt với bác trôbg trử nhé. Chứ sắp một tuần rồi, mà em vẫn khóc. Làm mẹ chưa thể yên tâm được. 
Mừng sinh nhật 1 tuổi của em 😘

7 thg 4, 2014

Tôi đưa con đi cấp cứu!

Bạn hiểu nghĩa của cụm từ " cấp cứu" hay " khẩn cấp" chứ! 

Con tôi bị ốm. Ho nhiều ban đêm kèm theo khó thở. Nó đã từng bị viêm phế quản, nên tôi nghi nó lại bị lại. Thứ 6 nó bắt  đầu ho nhiều. Vậy mà tới   đêm nó đã 2 lần khó thở. Chúng tôi đã có ý đijnh mang con vào viện cấp cứu. Vì nếu chúng tôi gọi điện theo số máy "cấp cứu" thì họ sẽ hỏi chúng tôi rất nhiều. Với vốn tiếng đức giao tiếp của tụi tôi, tôi e rằng con sẽ nguy hiểm mất. .... 

Sáng hôm ấy là thứ 7. Các phòng khám đóng cửa. Tụi tôi tra trên internet, địa chỉ " cấp cứu" ngày nghỉ gần chúng tôi nhất chính là bệnh viện của thành phố. Đành liều mang con vào. 
Tới khu vực dành cho cấp cứu, vắng tanh. Có một cô mặc áo trắng- chắc y tá thôi. 
Cô hỏi về sức khoẻ con tôi. Chúng tôi trình bày" con ho nhiều, khó thở, tím tái môi". 
Cô lấy một tờ giấy, tìm tìm và bấm đieejn thoại. Chắc cô gọi cho bác sỹ. 
Rồi cô bảo chúng tôi phải chờ hơi lâu một chút. 
Vâng, hơi ở đây là 20 phút!
Rồi có một ông bác sỹ bước vào. Ông giới thiệu tên, và hỏi chúng tôi nghe nói tiếng đức được chứ! 
Lại hỏi vì sao mang con tới. Lại trình bày...
Ông bảo" hiện tại nhìn con các ngài rất bình thường. Ngài lo lắng thì nên đưa con và viện nhi. Địa chỉ đây- ông viết"... 

Vì sợ con ho quá nhiều như thế là dễ bị viêm phổi, nên chúng tôi mới mang con vào phòng cấp cứu. Chứ không thì ...
Đành ra về. Chờ tới thứ 2 đi khám ơr phòng khám vậy. 
Cũng may từ lúc ở viện về cu cậu lại ít ho hơn. 

Nước Đức thật nguyên tắc. Và bạn hãy nhớ, luôn nắm rõ nghĩa của từ" cấp cứu, khẩn cấp" nhé. Kẻo lại bị mời về không chút đắn đo như chúng tôi :) 

3 thg 4, 2014

Sóc ốm!

Mẹ định đêm nay sẽ thức khuya hơn một chút để viết entry 2 ngày con chính thức đi học! 
Vậy mà....
Cả ngày con chỉ hơi húng hắng ho thôi. Tối lúc chuẩn bị đi ngủ mẹ   đã cho con uống siro ho. Tới 10h mẹ cho con đi ngủ. Rút nuki ra để uống sữa thì con bất ngờ như mình sặc nước. Và con lên cơn khó thở. Y như con ăn phải cái gì và bị hóc vậy! 
Bố mẹ hoảng sợ vô cùng! 
Con tỉnh hơn. 
Sau đó chừng 10 phút con lại bị một lần như thế. 
Bố mẹ bế con chạy ra xe, vào viện cấp cứu. Nhưng xuống tới xe con lại tỉnh táo, trộm vía. 
Nên bố mẹ bảo mai cho con vào bs sau! Mẹ sợ quá! 
Đêm nay đành canh cho hai con ngủ! Mong đêm nay bình an vô sự! 

Mẹ đã gặp trường hợp này rồi. Hồi con 4 tháng tuổi. Con bị viêm tiểu phế quả ! 
Mẹ nghĩ lần này cũng thế! Chờ ngày mai sẽ rõ! Bị VPQ thế này, thay đổi thời toeest là lại tái phát! :(